Câu chuyện mùa hè

Ngày đăng: 21/02/2022

Mùa hè đến, không chỉ là tầm thời tiết nóng nực, những cơn mưa bão ồn ào trên mái nhà, mà còn là cảm xúc khác biệt dậy lên trong tôi. Hè về khiến tâm trạng người ta xáo động, ai đó thở dài “lại một mùa nóng nữa đến”, lại có người bằng ánh mắt nhìn xa xăm mà nhớ lại ký ức nghỉ hè thời học sinh. Kỳ nghỉ hè là một phần quan trọng và lớn lao trong quá trình lớn lên của mỗi người. Mùa hè vẫn luôn đến nhưng có những mùa hè không thể quay trở lại nữa. Đối với tôi, đó là mùa của Đỏ và Xanh.

Đỏ. Tôi bắt gặp nó trong những cái nhíu mày giữa trời trưa đổ nắng, những dập dìu của nụ hoa dâm bụt nở trên hàng rào nhà bên, những gắt gỏng của vườn nhót chín mọng… 

Xanh. Tôi thấy nó khi làn câu tắm táp dưới cơn mưa rào rồi đổ rạp mình chịu trận trong những cơn bão. Xanh là màu của ao hồ đong đầy nước, mát mẻ đùa theo những cơn gió lành. Hay đơn giản là Xanh của bầu trời cao nóng nực, ngẩng đầu nhìn không chút bóng mây.

Một ngày kia, tôi bắt được ĐỏXanh của tôi trên giá sách. Một mùa đầy tràn những điều vui thú, những tiếng cười giòn tan và những nhớ nhung đầy hoài niệm trở về trong chốc lát. Xanh của những chú ếch thi thể thao trong chiếc ao ngày nổi mưa gió, Đỏ của vườn cà chua chín mọng bên cạnh dòng suối duỗi mình giữa trưa hè nắng oi.

Lật từng trang sách, đến cuối cùng, tôi hiểu rằng: “À, hóa ra mình đang đi mượn mùa hè từ những trang sách này đấy”. À, tôi nhận ra bản thân mình và tất cả mọi người đều giống nhau, đều đã từng là trẻ con. Hình như đứa trẻ bên trong chúng ta chưa bao giờ mất đi trong quãng thời gian trưởng thành, nó chỉ tìm một nơi ấm áp nương náu và ngủ khì mà thôi. Để rồi khi đến lúc, người bạn thiếu nhi ấy sẽ thức dậy cùng chúng ta nhìn ngắm thế giới, cùng nhớ về những mùa đã qua, và cùng cảm nhận về mùa đang đến.

Thời gian trôi qua, Đỏ và Xanh của tôi, có thể là của nhiều người khác giờ đây chỉ là chấm đèn trên chiếc cột giao giữa những ngả đường rộng lớn mà chật hẹp. Mùa hè đối với tôi đã không còn sâu và rộng, mà thay vào đó là những tấp nập ồn ã của cuộc sống, của đổi thay… Nhưng hãy cho tôi mượn sắc màu của tuổi thơ tôi, để tôi vỗ về mình một chút giữa hành trình lớn lên này. Một người lớn khi cầm trên tay cuốn tranh truyện thiếu nhi, không hẳn là để đọc cho những đứa trẻ khác, mà có thể họ đang đọc cho chính đứa trẻ bên trong mình.

Phan Duy Hạnh

Viết bình luận của bạn: